n, tôi đã luôn cố gắng viết ra những điều này, nhưng morphine và thiếu bánh burger phô mai (giờ đang thế nào nhỉ, 5 tuần rồi nói không với đồ ăn thực sự) đã làm tôi cạn kiệt năng lượng. Thêm vào đó, những cơn ngủ vặt bất chợt cứ đến làm câu chữ dở dang, tôi không thể hoàn thành công việc nhanh như mong muốn. Song phải thú nhận rằng, đây cũng là một hành trình thú vị trong đời.
Nhưng tôi vẫn phải viết, vì tôi đang phải đối mặt với một "thời hạn", trong trường hợp này, là một thời hạn rất áp lực.
Tôi đã kết hôn với người đàn ông phi thường nhất trong 26 năm, và tôi đã định sẽ sống chung với anh ấy ít nhất là 26 năm nữa. Trò đùa trớ trêu, một cặp vợ chồng đến phòng cấp cứu vào một buổi tối muộn ngày 5.9.2015. Sau vài tiếng đồng hồ cùng vài xét nghiệm, bác sĩ cho biết cơn đau bất thường mà người vợ cảm nhận bên vùng phải của cô ấy không phải cơn đau ruột thừa như họ nghi ngờ, mà là ung thư buồng trứng. Trở về nhà vào sáng sớm hôm sau, bằng cách nào đó, qua cú sốc khủng khiếp, cả hai vợ chồng đều hiểu rằng ngày hôm nay, cái ngày họ biết được điều gì đang xảy ra, cũng là ngày họ chính thức gạt bỏ mọi dự định chung cho tổ ấm. Đứa con nhỏ nhất trong ba đứa của họ chỉ vừa mới rời ghế giảng đường. Nhiều kế hoạch trở nên rất rối.
Không còn chuyến đi nào cùng gia đình đến Nam Phi. Giờ không còn lý do gì để nộp đơn xin học bổng Harvard. Không chuyến đi trong mơ nào tới Châu Á với mẹ tôi cả, không trại sáng tác cho các nhà văn tại những ngôi trường tuyệt vời ở Ấn Độ, Vancouver, Jakarta. Chẳng nghi ngờ gì nữa về việc hai chữ cancer (ung thư) và cancel (hủy bỏ) hóa ra giống nhau đến vậy.
Đây là lúc tôi phải nhìn vào phương án B - chỉ sống cho hiện tại. Còn tương lai, cho phép tôi giới thiệu với em người đàn ông dịu dàng nhất trong bài viết này, Jason Brian Rosenthal.
Anh ấy là người rất dễ khiến người khác phải yêu. Một ngày, tôi đã phải lòng anh ấy.
Để tôi giải thích: Bạn của bố tôi, chú John, đều quen biết tôi và Jason lâu rồi, nhưng tôi và Jason thì chưa từng gặp mặt. Tôi đi miền Đông học rồi có công việc đầu tiên ở California. Khi tôi trở về nhà ở Chicago, chú John - người nghĩ tôi và Jason sẽ làm thành một cặp hoàn hảo - đã sắp xếp cho chúng tôi một cuộc gặp.
Đó là năm 1989, chúng tôi chỉ mới 24. Tôi không hề kỳ vọng chuyện này sẽ đến đâu nhưng khi anh ấy gõ cửa ngôi nhà bé nhỏ của chúng tôi, tôi đã nghĩ: "Ừ, ồ, ở người này có điểm gì đó rất đáng mến". Cuối bữa tối hôm đó, tôi biết mình muốn cưới Jason. Còn Jason? Một năm sau anh ấy mới biết thế.
Tôi chưa bao giờ lên Tinder, Bumble hay eHarmony, nhưng tôi sẽ tạo một hồ sơ cho Jason ở đây, dựa trên những kinh nghiệm của tôi khi chung sống cùng nhà với anh ấy, trong, 9490 ngày.
Anh ấy cao 1.78m, nặng 72 kg, tóc muối tiêu và đôi mắt màu nâu. Danh sách những đức tính sau đây của anh ấy không theo thứ tự nào vì với tôi tất cả đều quan trọng theo một cách nào đó.
Anh ấy ăn mặc sắc sảo. Các con trai lớn của chúng tôi, Justin và Miles, thường xuyên mượn đồ của bố. Những người biết anh ấy hay mới chỉ tình cờ nhìn thấy khe hở giữa trang phục và giày của anh ấy thôi cũng sẽ biết anh ấy có một đôi tất tuyệt vời. Anh ấy cân đối và thích giữ dáng.
Nếu ngôi nhà của chúng tôi biết nói, nó sẽ thêm thắt rằng Jason không phải người khéo tay. Nhưng về phần ẩm thực, may quá, anh ấy biết nấu ăn. Sau một ngày dài, chẳng vui thú nào ngọt ngào hơn việc nhìn thấy anh ấy bước vào nhà, đổ một túi hàng tạp hóa xuống bàn và bắt đầu nấu bữa tối.
Jason thích nghe nhạc sống, đó là hoạt động chung yêu thích nhất của chúng tôi. Tôi sẽ nói thêm rằng, con gái 19 tuổi của chúng tôi, Paris, thích đi nghe hòa nhạc cùng bố hơn bất kỳ ai khác.
Khi tôi viết cuốn hồi ký đầu tiên của mình, tôi đã giữ lại một vài phần mà người biên tập muốn tôi mở rộng hơn. Cô ấy nói "tôi muốn thấy nhân vật này nhiều hơn".
Tất nhiên, tôi đồng ý, anh ta là một nhân vật quyến rũ. Nhưng thật buồn cười khi cô ấy nói "Jason, hãy viết thêm về Jason".
Anh ấy là một người cha hoàn toàn tuyệt vời. Cứ hỏi ai cũng được. Thấy anh chàng ở góc phố
Người gửi lên HoaVlog Kim Quỳnh